Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Tôi và lang thang...

   
Lượt xem: Hit Counter
    eo Headphone vào và ấn PLAY nghe nhạc nền trong lúc đọc nhen ^^)
TÔI VÀ LANG THANG
30/05/2010
Không biết một sinh viên tỉnh lẻ như tôi sẽ cảm nhận 
Sài Gòn như thế nào nhỉ?
Người đàn ông đứng tần ngân 1 lúc rồi bước lên bậc thềm, ném ánh mắt xuống cái hồ [mà mặt nước cao chưa tới 50 cm]. Ông ta nhìn đăm chiêu chốc lát rồi lại quay về phía ghế đá, phì phèo điếu thuốc còn dở…  
 
tôi thấy như vậy đến 3-4 lần…  
 
Một thanh niên người Tây lướt qua mặt tôi, ngồi cạnh chiếc ghế đá tôi đang ngồi. Tay anh ấy cầm 1 bịch bánh tráng trộn [tôi bất ngờ]. Đầu tôi chợt nghĩ, nếu tôi mua bịch đó chỉ tốn 8000đ thì tên kia chắc phải trả đến 8 đô, tôi phì cười. Tôi nghĩ đến cái cảnh hắn sẽ nôn ọe vá ói mữa thật nhìu khi vừa ăn phát đầu tiên.
vậy mà hắn ngồi ăn ngon ơ…
và vì bụng tôi đang đói…  

 tôi thấy như vậy đã 3-4 tiếng đồng hồ…  
 
Xung quanh đây đầy những món ăn, nhưng tôi lại thích uống nước suối hơn.  
 
              Đất Thành phố này lắm người Sài Gòn…  
 
…b  ộ     n          b     ề …  
 
tôi đang ngồi ở 1 vòng xoay, nhìn dòng người chạy quanh bùng binh rồi rẽ theo các hướng khác nhau, hối hả và vô tâm. Cuộc sống rồi cũng xoay quanh bùng binh như vậy. Bạn chạy thật nhanh, nhưng không nhận ra mình đang lẩn quẩn và vòng vòng. Cho đến khi thấy đc 1 ngã rẽ thì bạn cấm đầu vào và chạy thục mạng...rồi có lúc bạn sẽ nhìn lại và tự hỏi: "sao con đường này lạ quá...?"      

Đang suy nghĩ ko biết nên viết gì tiếp theo, chợt có một em gái nhỏ còn mặc đồng phục học sinh tiểu học chạy đến và đứng nép sát bên cạnh tôi, ánh mắt ngây ngô:
_ Anh mua gì ko? Cô bé chìa về phía tôi.
tôi thấy chỉ có chewing gum và khăn giấy...      
_ À, không! Xin lỗi em, anh hết tiền rồi…!
Tôi nhè cái bóp màu nâu cũ kĩ của mình ra và khuôn mặt mếu máo quằn quại một cách thái quá [vì con bé có vẻ không tin khi nghe tôi nói thế].  
 
Mặt con nhỏ bùn hiu, từng bước chân lạnh lẽo bỏ đi. Tự dưng tôi muốn giật hết cái rổ đó và đi bán dùm nó.  
 
tôi thấy như vậy đã 3-4 phút…  
 
Nơi tôi ngồi trở nên đông người hơn. Tôi phát hiện nhóm bạn cùng lớp cũng đang tụ tập ở phía đối diện…
Chiều ko nắng và mát nhè nhẹ, tôi đang ngồi giữa những vòng âm thanh nhộn nhịp,tiếng kem Wall đến gần rồi dần dần loãng ra xa, còi xe ko inh ỏi nhưng hỗn loạn như mớ xà bần và tiếng xe máy chạy vút theo những cơn gió cuối chiều mơn man.  
 
Xung quanh, hầu như ai cũng đang tươi cười, bất chợt, tôi mún òa khóc. Đã lâu rồi tôi ko đc như họ.  
 
tôi thấy như vậy đã 3-4 tháng nay…  
 
Một tên thần kinh khùng điên nào đó chạy lon ton đi lấy cây vợt vớt cá rồi lại chạy trả nó về chỗ cũ [đồ dở hơi]; xung quanh, tiếng cười vang lên, nháo nhào và rộn rã.  
 
Những chiếc lá khô khốc tung mình theo gió rồi vô tâm để lại âm thanh xào xạc dưới nền gạch, xà quần theo tiếng nô đùa của bọn trẻ phía đằng xa. “Bánh chưng bánh giò, chưng gai bánh giò” vừa cất lên thì bị lấn át bởi tiếng xi nhan và bấm còi ì đùng của thằng bus ba trợn đang rẽ về phía bến đợi, người con gái còn mặc  chiếc áo sơ mi công sở vội vã bước lên.  
 
Tôi cũng vội vã trở đầu xe và lao theo dòng người đông đúc.
Phố trở đêm ánh đèn và tràn ngập cảm xúc.
Café bụi xa dần trong mắt rồi khuất hẳn sau ngã rẽ đầu tiên.  
 
Tôi lang thang…  
 
P/S:lúc tôi phì cười [cười 1 mình mà ko kèm theo biểu hiện che giấu] vì cái anhTây ăn bánh tráng, có 1 con nhỏ đi ngang qua nhìn tôi đắm đuối, chắc nó  nghĩ:“Thằng này bị khùng!”  
 
tôi thấy tôi như vậy … đã bấy lâu nay …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét