Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Short Story: Cần bao nhiêu để chờ đợi...?



Bấm Play vào đeo Phone vào nếu bạn mún vừa thưởng thức nhạc nền vừa đọc truyện nhé ^^ 

Lượt xem:     
Website counter 
  

... Sau khi đã ngớ ngẩn chờ đợi suốt ba năm lời xin lỗi của một ai đó ...
... cả một thời gian dài của sự đợi chờ, cuối cùng tôi nhận ra chờ đợi là món quà thiêng liêng...
... mà ... tại sao phài chờ và đợi? ...
Để tìm câu trả lời ... phải chờ đợi ...
Tôi viết truyện ngắn này sau khi đã chờ đợi, biết như thế nào là chờ đợi và có lẽ cũng, đang, vẫn, còn, sẽ chờ đợi; hơn hết là tình cờ đọc một câu chuyện được đăg trên TTCN – “Sống trong chờ đợi” của Nguyễn Bích Lan.
Tôi không viết lại câu chuyện đó, nhưng sẽ không phủ nhận là không ăn cắp ý của ngừơi ta.
Hi vọng rằng nếu đã từng đọc “Sống trong chờ đợi”, bạn sẽ tìm thấy những cảm xúc mới nơi truyện ngắn này.
Mà rất mog và năn nỉ là bạn chưa đọc và đừng có đọc “Sống trong chờ đợi” (nó nguy hiểm lắm !!!). Rất hi vông bạn sẽ tìm thấy câu trả lời mà bạn đã từng hỏi chính mình: tôi đang chờ đợi điều gì?.
... ... ...
“Cần bao nhiêu để chờ đợi?”
Tôi không viết về tôi, lần này tôi sẽ không là tôi.Tôi sẽ là “một ai đó”, thi thoảng ta cũng nên không là chính mình, biến bản thân thành “một ai đó” để có được nhiều suy nghĩ hay một trải nghiệm mới chẳng hạn – theo phong cách nếu ta là “một ai đó”.
Lưu ý: thở thật chậm khi đọc.
           ♥Nếu bạn chưa biết chờ một điều gì đó, thì không nên đọc.
           ♥Nếu bạn đã từng chờ một điều gì đó, sẽ hơi nguy hiểm đấy.
           ♥GIữa những dấu …, hãy đọc thật chậm rãi

CẦN BAO NHIÊU ĐỂ CHỜ ĐỢI?
Chapter 01: Tận hưởng đi
          Lê Hùng, không bảnh trai nhưng rất có duyên, khá cao và phong cách lịch sự, mái tóc cụt, mũi cao, 4 mắt và nước da ngâm. Chỉ trắng ở chỗ mỗi lần cậu ấy cười, nhe hai hàm răng – lúc ấy thì thấy trắng thật, trắng như quét vôi hay tráng men sứ lên vậy.
          Hùng là bạn thân của tôi, làm thêm tại một công ty chuyên tạo ra các trang web cho những cá nhân, doanh nghiệp hay các tổ chức có nhu cầu muốn đưa thông tin của họ lên Internet, để mọi người cùng dòm ngó, soi mói, tìm hiểu và khai thác. Nhiệm vụ thường ngày của Hùng là thuyết phục khách hàng lựa chọn dịch vụ của công ty. Với chiêu thức quảng cáo hàng loạt các mẫu website có sẵn để khách hàng chọn lựa, khi khách hàng ưng ý rồi thì xem như thành công. “Tận hưởng đi, đó là website của bạn!”
          _ Vậy khi mình có website, cậu sẽ nói gì?
          _ “Tận hưởng đi”. Hùng đắc chí.
          Tôi tận hưởng bằng cách vòi vĩnh ba mua cho một bộ máy tính, dù mua lại máy cũ nhưng cũng đủ là niềm vui lớn cho tôi.Ngặt cái tôi không biết tẹo gì về Internet cả.Ngay ngày hôm sau, Hùng gửi tặng tôi cuốn sách “Một nùi bước để tạo dựng một Website” của một nùi tác giả. Hùng lúc nào cũng chu đáo, cậu ấy tự tăng giờ làm thêm cho mình bằng việc ghé sang nhà tôi và bắt đầu dạy tôi về Tin học. Cứ thế, mỗi ngày tôi biết thêm một chút ít, rồi tôi “tận hưởng” trong mớ hỗn độn phức tạp của thế giới Internet bao la.
Chapter 02: Anh và như thế đó !
          Tôi là sinh viên năm ba, sự học đối với tôi không ngán ngẩm như lũ bạn cũ hồi cấp ba thường hay than vãn và kêu ca.
Tôi không biết tôi bắt đầu chờ đợi từ đâu, nhưng tôi còn nhớ tôi quen anh từ hồi tôi còn là một cô bé lớp 10 (anh hơn tôi hai tuổi). Số phận hay duyên số đã khiến chúng tôi gặp nhau, cách tình cờ nhẹ nhàng và rất lãng mạn (theo cách nói của tôi). Nhưng chắc cũng vì điều đó đã khiến anh xa tôi. Tôi không biết, cảm giác đó bao trùm quanh tâm trí tôi đã ngần ấy năm!.
          Ngày ấy tôi và anh học khác trường, chúng tôi chạm mặt nhau nhờ một vụ dằn mặt của bọn con trai cùng khóa với anh. Sự hiểu nhầm khiến tôi bị hâm đánh, nhưng ngày ấy tôi không biết sợ là gì. Trưa tan học, một bọn con trai chờ trước cổng trường. Bạn bè đứa thì đòi chở tôi về, đứa thì kêu báo cho thầy cô hay gọi điện cho ba mẹ lên đón. Nhưng tôi tòn ten xách chiếc xe đạp cũ kĩ ra khỏi cổng và đi ngon ơ. Được một đoạn, thình lình tôi nghe tiếng xe máy nẹt pô ầm ầm từ phía sau, vài thằng con trai còn mặc đồng phục học sinh cúp đầu ngang xương khiến tôi giật mình. Vứt xe đạp sang một bên, tôi vội nhảy tót xuống lề đường.
          _Mấy anh cần gì?” Tôi hỏi.
          _Té ra tụi nó kêu bọn mình dằn mặt nhỏ này hả?.
          _Ủa sao nhìn hiền khô vậy?
          _Có nhầm không bây?
          _Nhầm sao được, mày nhìn bảng tên nó kìa, đúng là Thảo Vy 10B đây mà.
[Cả bọn láo nháo ngơ nhác trong khi sắc mặt của tôi bắt đầu tái xanh vì sợ…]
          Tôi ngơ ra, nhìn lũ con trai ấy với ánh mắt khó chịu:
          _Mấy anh muốn gì, không thì em phải về, còn nấu cơm nữa!
          _”Đi thôi, xin lỗi người ta đi rồi đi!” Một giọng nói bất chợt vang lên. Cả bọn nhìn nhau khó hiểu và vội vàng cúi đầu gật gật, chỉ vài phút sau đó, họ vọt xe lao đi.       
          Anh – người đã nói câu ấy, người duy nhất ở lại, dựng chiếc xe đạp lên cho tôi.
          _Anh xin lỗi nhé, em về đi, không có gì đâu!
          _”Con trai mà chặn đường con gái, không biết nhục hả?”Tôi quạu người.
          _”Thôi, về đi cô nương, tại tụi nó chặn đường nhìn mặt em đó!”. Anh phì cười.
          Tôi “lườm” một cái rồi đạp xe về nhà, măc dù thật ra toàn thân lúc đó đang run bắn lên cầm cập.
          Nhanh chóng, hồi hộp và ná thở, tôi gặp anh như thế đó!...
          Bọn tôi quen nhau. Thời gian trôi đi, tôi nhận ra mình đã yêu, yêu anh rất nhiều, chân thành, tha thiết và không đắn đo. Tim tôi đập liên hồi khi thấy bóng dáng anh phía xa xa mỗi lần tan học, và nụ cười của anh khiến tim tôi tràn ngập trong hạnh phúc. Đơn giản vì tôi yêu anh, phức tạp vì tôi sợ một ngày nào đó, tôi mất anh…
          Tôi bắt đầu chờ đợi khi tôi 16 tuổi (gần giữa năm tôi học lớp 10), anh phải đi nước ngoài cùng với gia đình. Tôi không tin vào sự vĩnh hằng, tôi cũng không dám tin có điều gì đó là mãi mãi. Anh bảo "em chờ anh được không?". Lúc ấy, tôi nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, nước mắt giàn giụa. Tôi không dám nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó, anh rời xa tôi. Tôi đâm ra sợ và bất an...
          Điều đặc biệt là cứ mỗi lần như vậy, Hùng đều có mặt bên cạnh tôi. Tôi than thở, trách móc và giãi bày như thể tôi bị ức chế lâu ngày. Gia đình anh sang nước ngoài để đoàn tụ với họ hàng. Tôi chưa hình dung ra được cuộc chờ đợi của tôi thế nào. Tôi bày tỏ cảm xúc của mình với Hùng…
 Chapter 03:  Hn mỉm cười
          Tôi và Hùng, mỗi lần bọn tôi gặp nhau, đi uống cafê, lê la quán xá hay lang thang trên khắp các con phố trong thị xã, tôi đều kể về anh. Dường như chủ đề chính trong các cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đều là mối tình đau khổ của tôi. Đến độ đôi khi Hùng đâm ra phát cáu và khó chịu, hắn ta trở nên cứng đầu và lì lợm. [Cứ mỗi lần Hùng dở chứng thì tôi gọi là “hắn”]. Nhưng hắn được cái rất tâm lí, nhạy cảm và biết lắng nghe. Hắn bảo hắn đang cố làm tôi vui, khiến tôi quên đi nỗi sợ, mà tôi ngày nào cũng than thở, tôi có còn xem hắn là bạn hay không? Hắn ngốc thật, chính vì hắn là bạn thân duy nhất nên tôi mới cần tâm sự như vậy. Tôi òa khóc …
          Vậy mà mỗi lần nhìn thấy tôi khóc, Hùng im lặng đến tuyệt đối, không hề tranh cãi hay phân bua như trước.[Khi “hắn” bình thường trở lại, tôi lại gọi “hắn” là Hùng hoặc “cậu ấy”]. Hùng nhìn tôi cách chăm chú, tôi hỏi nhỏ trong tiếng nấc: “Bộ xấu lắm hả?”
          _Ừ…àh….ờ…, thì… , không…, dễ thương nên mới nhìn đó chứ!
Hùng mỉm cười.
          … Đột nhiên … nước mắt vơi đi …
          Tôi chờ anh liên lạc về, nhưng từng ngày trôi qua, tôi dìm mình trong quá khứ, trong những kỉ niệm và kí ức bên anh. Không còn giải pháp nào hay nhất, tôi chọn giải pháp duy nhất là hi vọng. Có cách nào để biết điều tôi đang chờ đợi có đến hay không? Anh có quay về tìm tôi hay không? Người như tôi sống hết mình cho tình yêu, vì lẽ đó, tôi rất hay nhạy cảm, tôi tự cuốn mình vào những suy nghĩ không lối thoát.
          Hùng từng nói trong sự chờ đợi luôn có phép màu. Tôi sẽ mòn mỏi và mất bao nhiêu công sức nữa để chờ một điều quá xa xôi, viễn vông hay thậm chí biết trước kết cục không hề tốt đẹp? Đặt niềm tin vào điều mình chờ đợi đôi khi trở nên khó khăn và đầy cân nhắc. Cuộc đời sẽ không công bằng nếu có quá nhiều điều kỳ diệu đến với một người, anh nhỉ? Tôi sợ chờ đợi một điều gì đó mà không biết có thuộc về mình hay không. Đôi khi tôi trở nên ngộ nhận trong những cảm giác mơ hồ. Một năm trôi qua…, tình cảm trong tôi vẫn còn nguyên vẹn, tôi nhớ anh vô ngần, tôi nhận ra, tôi còn rất yêu anh…
‘’’’Em nhớ anh rất nhiều, em ở đây vẫn chờ đợi và nuôi cho mình một niềm tin vào anh, vào một ngày kỳ diệu anh đến bên em và trao cho nhau những lời yêu thương chất chứa trong lòng.’’’’
Chapter 04: Vị bác sĩ kia
          Người thứ hai phát động cuộc chờ đợi của tôi là vị bác sĩ kia.” Em bị nhiễm trùng dạ dày, việc ăn uống trở nên rất khó khăn, sẽ gặp trở ngại đấy…”. hai tháng sau, tôi đi khám tim mạch. “Rối loạn hệ thần kinh tim giai đoạn nặng, do em thường xuyên bị trầm uất, suy tư và buồn phiền nhiều. Tôi e là …”
          Bây giờ tôi mới nhận ra, “sẽ trở ngại đấy” và “e là …” ấy chính là điều kiện kinh tế gia đình tôi. Nhà tôi không nghèo nhưng cũng không sung túc. Ba tôi dạy tiếng Anh ở một trung tâm giáo dục thường xuyên, còn mẹ chỉ ở nhà nội trợ. Đồng lương ít ỏi cho cuộc sống mưu toan. Tôi đâm ra lo lắng nhiều, việc mà một nữ sinh đang học cấp ba như tôi không nên làm, vì chuyện học còn đang rất dài ở phía trước. Không đủ tiền điều trị - “Chắc cháu nó phải chờ một thời gian xem sao đã chị ạ!”. Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa vị bác sĩ kia và mẹ tôi. Dù cố chạy chữa cỡ nào, số tiền ấy cũng quá sức đối với gia đình tôi. Mẹ tôi đi vay mượn khắp họ hàng, bà con lối xóm. Mỗi người cho vay một ít, họ không dám giúp nhiều, bởi lẽ họ sợ nhà tôi trốn nợ hoặc không đủ điều kiện hoàn trả. Lúc đó, tôi không nghĩ mình sẽ phải ôm hai căn bệnh ấy suốt quãng đời còn lại, hay chết dần chết mòn cùng với nó. Tôi buộc phải mổ để phẫu thuật dạ dày mới có cơ may qua khỏi. Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm nặng. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra từ ngày anh ra đi, có lẽ anh đi mang theo cả sự bình an vốn dĩ bên cạnh anh tôi luôn có được. Tôi không nghĩ số phận trớ trêu đến như vậy.
          Tôi ít ăn dần, hay thậm chí không ăn được. Hằng ngày, tôi vật vã với chứng đau dạ dày, nôn mửa thường xuyên và choáng váng mặt mũi. Chỉ có thuốc mới cầm chừng được các triệu chứng kinh khủng ấy, nhưng thuốc men đôi khi chỉ kéo dài thêm nỗi đau. Mỗi buổi sớm thức dậy, tôi quằn quại trong cơn đau tim, thắt lại, khó thở đến tột cùng. Mấy ngày đầu, mẹ còn đến bên cạnh tôi, ép ngực để giúp tôi dễ thở hơn. Tôi toát mồ hôi, lăn lộn, mệt mỏi như muốn ngất đi. Nhưng về sau, khi buổi sớm, ba nhận chở hàng cho một công ty trước khi đi dạy, còn mẹ thì xin việc trong một trạm y tế nhỏ ở tận xã, phải trực suốt cả ngày [Đó là cách duy nhất để trang trải nợ nần và mua thuốc cho tôi], tôi quen dần với việc chịu đựng. Tay tôi bấu chặt lấy tấm chăn, nhiều lần tôi xỉu vì quá sức. Cơn đau khiến tôi trở thành kẻ thiếu ngủ trầm trọng, và cơ thể tôi kiệt sức dần vì mệt mỏi…Mỗi lúc ăn, tôi cố nén cơn co thắt dạ dày, và rồi nó quật ngã tôi, tôi chiến đấu trong sự đau đớn tột cùng. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi biết tôi chịu đựng và chịu đau giỏi, hơn những gì tôi tưởng. Những lần hiếm hoi tôi ăn được cũng chỉ giúp rút ngắn thời gian tôi bị sụt kí. Nhiều lúc tôi lịm đi trong sự chán chường, tôi hay giam mình ở một xó xỉnh nào đó, không nghĩ được gì ngoài sự sợ hãi.
          Ba tuần sau, tôi đi điều trị tâm lí....“ Em bị tổn thương về tinh thần lẫn thể xác,…”. Anh ta nói luyên thuyên, đủ thứ mọi điều và không ngừng nghỉ. Tôi thừ người ra, bỏ ngoài tai hết mọi lời tư vấn. Cho đến khi tôi rời khỏi ghế, bước ra cửa, anh ấy vội níu tôi lại:” Em có tin là em sẽ vượt qua chứ? …”
          Tôi nhìn và không đáp lời nào.
          _Em có bao giờ phải chờ đợi điều gì đó chưa?
          _Sao anh lại hỏi như vậy?
          _À, không có gì.
          …[Thằng cha nhảm nhí và vô duyên]…tôi nghĩ thầm.
     Chapter 05: Tôi trong kí ức
          Ba mẹ cố tình lờ đi cuộc sống ở nhà trong ngậm ngùi. Họ vất vưởng và bộn bề với miếng cơm manh áo. Tôi bảo ba bán chiếc máy tính và ngắt kết nối Internet đi, tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng ba tôi nói để cho tôi học, dù gì cũng không đáng bao tiền. Từ ngày tôi trở nên như vậy, [thân thể suy ngược và mỗi ngày một còm nhom, ốm yếu], Hùng thường xuyên đến thăm tôi. Cậu ấy mang cho tôi cốc trà sữa cùng những thứ bánh kẹo tôi rất thích ăn. Đôi khi tôi bỏ mứa, không ăn được vì chứng bệnh, nhưng kì lạ là hắn không hề cáu nữa, không thèm cáu có với tôi luôn.
          _Không biết giờ này anh ấy ra sao ha! Tôi thỡn thờ.
          _Cậu lo thân chưa xong, bệnh tật thế này, biết người ta về gặp mình rồi có còn thương nữa không?
          Tôi “buồn sầu” và “u rầu”, sầu rầu…        
          Hùng bắt đầu có thói quen cứ hai tuần một lần tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho tôi từ khi ba mẹ tôi trở nên thờ ơ với mọi thứ, [kể cả tôi]. Địa điểm tổ chức thường là ngoài cánh đồng nhỏ gần nhà, nơi chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm, những buổi rong chơi và những ngày mưa đầy ắp tiếng cười. Hùng cắt đôi chiếc bánh kem một cách nhẹ nhàng và khéo léo, đốt một cây đèn cầy lên rồi chỉ vào:
          _Cậu nhìn đi, ánh sáng đó.
          _ Đẹp thật!
_ Nếu cậu không thấy ánh sáng nữa,…hãy thắp một ngọn nến…”. Hùng mỉm cười.
          … Đột nhiên … Ấm áp lạ thường …
          Hùng không tiếc thì giờ cùng tôi ôn lại thời thơ ấu và vô số những chuyện vui của tôi. Bọn tôi thường đi xe đạp, ra bờ sông chơi bán quán, thả diều hoặc lang thang hái trộm sen nhà người khác, có cả những lần chọc chó và tắm mưa đến khi chiều tàn. Ngày ấy tôi biết soi gương, tôi biết mình cũng đáng yêu và trẻ con, nhí nhảnh vô cùng. Tôi - cũng lắm lúc khuôn mặt tỏ vẻ hình sự, đăm chiêu ra phết. Nhưng tôi không biết tôi lại đáng yêu trong cách nhìn của Hùng. Hùng nói rằng hồi đó mỗi lúc bị cậu ấy chọc, má tôi ửng hồng lên, trông rất dễ thương. Khi ấy, miệng tôi lúc nào cũng nở nụ cười, đôi mắt vui long lanh. Mỗi lần ngại ngùng, tôi bậm chặt môi, ném ánh mắt ra một nơi xa xôi nào đó xung quanh. Hùng thích nhìn tôi như vậy, ngố ngố nhưng khiến cậu ấy rất vui. Hùng rất hài hước, và là một chuyên gia pha trò trong lớp [không hiểu và càng không hiểu vì sao hắn rất hay chọc ghẹo tôi]. Những lần lên lớp, tôi hay méc cô Hùng mang dép, rồi bọn tôi bày đủ trò để đối phương bị kỉ luật càng nhiều càng tốt. Tôi ngạc nhiên vì Hùng nhớ tỉ mỉ tất cả những lần tôi được tuyên dương dưới cờ, được chọn vào Ban chấp hành Đoàn trường hay những lần bài văn của tôi được cô giáo đọc cho cả lớp nghe. Đâm ra mẹ tôi cho rằng Hùng có vấn đề về thần kinh. Bạn thử nghĩ xem, khi một người nhớ tất cả những chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra với một người khác còn hơn cả nhớ chuyện mình thì người đó có vấn đề gì. ^^
---------------------------------------------------
Chapter 06: Chờ đợi 12
          Có những lúc tôi tin rằng tôi sẽ chờ đợi một cách bình tâm, thanh thản, kiên cường và không bỏ cuộc. Nhưng tôi đã nhầm. Chờ đợi là một nghệ thuật phức tạp, trong đó, sự tự tin quá mức đôi khi cũng cần được điều chỉnh.
          Tôi chờ anh, tôi chờ như lời các bác sĩ đã nói, tôi chờ một ngày nào đó, tôi sẽ không chờ nữa…
          Vào ngày đó, ngày đánh dấu đúng bốn năm sự chờ đợi của tôi. Tôi ngã khụy xuống vì đã quá yếu ớt. Tôi sụt 4-5 cân trong một năm, tôi biết năm sau, năm sau nữa tôi sẽ trông như thế nào. Căn bệnh cứ tiếp tục gặm mòn tôi và không ai có thể làm gì để ngăn nó lại. Tôi vừa khóc vừa mở máy tính lên. Tôi send cho Hùng một email vỏn vẹn chỉ có hai chữ cái: “TV”. Đó là lần đầu tiên, tôi phát hiện sau hai tháng, không có một buổi tiệc nhỏ nào Hùng tổ thức cho tôi nữa, theo cái cách nhẹ nhàng và khéo léo của cậu ấy.
          Một hôm, Hùng gọi điện bảo tôi lên mạng. Hùng khoe vừa phát hiện ra một trang web cực kì lí thú vá hấp dẫn, nên mới quuyết địh thuyết phục tôi truy cập. Trong khi còn lưỡng lự, link trang web được send qua khung chat. Tôi nhấp vào…
          Trang giới thiệu đầy hài hước và vui nhộn, tạo cảm giác tò mò muốn khám phá. Nhưng khi trang kế tiếp hiện ra, tôi ngỡ ngàng và ngạc nhiên, một Bảng xếp hạng lạ lùng hiện ra trước mắt tôi.
Bảng xếp hạng những người chờ đợi giỏi nhất.
          Tôi lướt qua trong đầy dẫy sự ngạc nhiên và khó chịu. Không hiểu người ta xếp hạng kiểu gì mà một người chồng chờ đợi và tìm người vợ bị tâm thần của mình đi lạc gần bốn năm lại được xếp thứ nhất. Trong khi có những người phải chờ đợi điều họ chờ đợi tới hơn 30, thậm chí 40 năm lại xếp tận thứ 50, 60. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi một ông bố đã 76 tuổi chờ đợi bốn đứa con quay trở về nhà từ khi ông ta 48 tuổi lại nằm trong số những người bị xếp ở cuối Bảng xếp hạng. Cũng không thể lí giải nổi tại sao một người mẹ thất lạc đứa con vỏn vẹn có 6 năm lại được xếp vị trí 11. Ngộ một điều là có cả một cô bé học phổ thông lại lọt vào được Bảng xếp hạng lạ lùng này, trong khi từ trên xuống dưới, tôi toàn thấy những người đã thanh niên, trung niên, cao niên chiếm hầu hết các vị trí. Lí do cô bé ấy xếp thứ 38 trong số 176 người chờ đợi là chờ một chàng trai cô ấy thầm yêu quay trở lại với mình đã hơn ba năm. Tôi càng không thể hiểu có những mối tình đơn phương thầm lặng, hay một chuyện tình từ hai miền đất xa xôi nào đó vẫn có chỗ trong Bảng xếp hạng. Kí ức ngày xưa lưu giữ trong tim dấu ấn không thể phai tàn, và người ta chờ đợi từ kí ức đẹp nhưng đau buồn đó. Những cuộc chờ đợi thuờng không có hồi kết. Người chờ đợi thường hay sống trong thời gian quay chậm.
          “Cần bao nhiêu chờ đợi để đổi lấy một lời yêu chân thành?”
          Một cô gái đã dành trọn bảy năm để chờ đợi, nhưng vẫn không đổi lấy được, dù chỉ là một lời gian dối. Vậy cô gái đó chờ đợi để làm gì? Điều gì khiến cô gái ấy trở nên mạnh mẽ với những hi vọng yếu ớt như vậy? Có lẽ câu hỏi trên cũng sẽ chẳng có ai có thể trả lời được. Tôi có cảm giác sự bêu rếu đang hiện hữu nơi Bảng xếp hạng này. Tất cả các số năm chờ đợi đều được in đậm sau mỗi cái tên. Những con số biểu thị thời gian chờ đợi đập vào mắt khiến tôi nổi quạu. Tôi đâm ra phát cáu với kẻ đã lập ra trang web kì cục và dở hơi đến như thế. Người ta cười nhạo sự bất lực, sự chờ đợi yếu ớt, ngu ngốc. Người ta ganh đua nhau chờ đợi trong viễn tưởng, tiếp tục chờ đợi những điều không biết bao giờ sẽ đến. Cần chấm dứt cái trò vớ vẩn này lại. Họ đăng tải và xếp hạng những người có thể đang sống trong vô vọng kia để mua vui, để thu hút sự chú ý của bàn dân thiên hạ, để mọi người bàn tán về những điều ngốc nghếch và mang ý nghĩa to lớn đối với những người đang chờ đợi. Như thể đó là một trò đùa.
          Với tư cách là một người đang chờ đợi, sẽ chờ đợi và rất có nguy cơ trở thành một người chờ đợi có thâm niên, tôi gửi thư yêu cầu admin trang web dừng ngay việc xếp hạng này lại và đóng cửa trang web ngay lập tức. Tôi đề nghị tách những người chờ đợi ra, trả lại cho họ cuộc sống và tự do cá nhân, ngưng ngay việc lôi kéo nhiều người vào cuộc chờ đợi dài đằng đẵng này. Tôi lập luận, phân tích và cảnh báo, tôi dùng lí lẽ cùng những dẫn chứng đầy thuyết phục. Phía cuối trang web, một danh sách dài loằm ngoằm những thành viên mới đăng kí đang chờ nhận email kích hoạt từ admin, tôi cũng đề nghị xóa sổ danh sách ấy.
          Một ngày sau, tôi nhận được hồi âm ngay:
                             From: “Admin of Bangxephangnhungnguoichodoi.com/forum”
                             To: “ThaoVy_forever “ 
Trong bức thư của bạn, có tổng cộng 21 từ “chờ đợi”, 9 cụm từ “đừng chờ đợi” và “không chờ đợi”. Bạn đề cập nhiều đến “hi vọng” và “thất vọng”. Bạn không dám nhắc đến “chờ đợi trong sợ hãi” mà chỉ ghi là “chờ đợi trong…”. Qua kiểm tra, bạn viết sai chính tả 13 từ, ở dòng thứ 20 bạn quên mất đi một dấu phẩy và thiếu câu chuyển ý ở đoạn 4. Nhìn chung, thay vì tẩy bay và đòi delete trang web này, hãy đến với chúng tôi, đơn giản, vì bạn vẫn đang tiếp tục chờ đợi.
Tôi nổi khùng với cái email điên điên đó, không còn cách nào khác, tôi quyết định trút hết sự bực tức sang Hùng, chính hắn đã chèo kéo và giới thiệu cho tôi website ấy. Tôi cãi lí và nói cậu ta đã tìm nhầm thuốc cho tôi, tôi chê cậu ấy thiếu nhạy cảm và không tôn trọng tôi. Nhưng hắn phản ứng rất điềm tĩnh và thản nhiên, hắn còn khuyên và năn nỉ tôi hãy vì hắn mà đăng kí làm thành viên của trang web. Hắn nói rằng nếu tôi làm việc đó rồi mà vẫn bực thì hắn sẽ thừa nhận mình là một người thiếu nhạy cảm và không hiểu tôi. Tôi ậm ực đăng kí nhanh chỉ để kết tội hắn.
“Chào mừng bạn đã đến với Bảng xếp hạng những người chờ đợi giỏi nhất. Hiện bạn vẫn chưa có tên trong Bảng xếp hạng, hãy cố gắng phấn đấu. Nickname tham gia forum và chatbox của bạn là: “Chờ đợi 12”.
Chapter 07: Gã hâm và cô ả bốc khoác.
          Tôi nhận được tất cả nickname của những người tham gia Bảng xếp hạng. Những nickname bắt đầu bằng hai từ “chờ đợi” và “một con số”: chờ đợi 27, chờ đợi 785, chờ đợi 1002,…Tôi ngán ngẩm nhìn lướt qua, tôi ghét chúng kinh khủng.
          Nửa giờ sau, tôi bị một người chờ đợi mang mã số 16 quấy rầy.
          _ Hi, chào nhé, thành viên mới phải không?
_ Ừ.
_ Vậy bạn chờ đợi điều gì?
          _”Tôi không muốn nói. Còn bạn?”. Tôi khó chịu và bắt đầu cảm thấy bị chọc tức.
          _Chờ đợi để nói “Anh yêu em!”.
          _Với ai?
          _Với cô gái tôi yêu.
          _Thế sao không tự đi mà nói,… mà khoan, câu đó cũng cần chờ đợi à?
          _Có khi nào bạn nghĩ sự chờ đợi của mình là vô ích không? Khi nào nghĩ như vậy tôi sẽ cho bạn biết.
          _”Ngắn gọn và đơn giản thế cũng không nói được, sao mà phải chờ?”. Tôi thắc mắc.
          _Trước đây có, bây giờ thì không, đôi khi không nói ra thì sẽ quá muộn.
          _Tại sao? Làm ơn đừng nói chuyện cái kiểu triết lí sâu xa ấy được không?
          _Người tôi yêu, người tôi muốn nói lời yêu đã chết…vì tai nạn…không còn nữa!
          _Mình xin lỗi!!! Nhưng nếu cô ấy không chết thì sẽ ra sao? Nếu cô ấy vẫn còn sống?
          _Cũng vô ích, tôi bị câm!
          Tôi nổi sùng: “Đồ hâm” và đóng khung bat ngay lập tức. Tôi bực dọc sign out và nghĩ gã ấy là một thằng cha bệnh hoạn.
          Lần sau lên mạng, tôi định tìm Hùng, bất ngờ lại bị Chờ đợi 16 mời mọc. Tỏ vẻ rất thiện ý, gã bảo:
          _Tôi không giận đâu, tôi chat với bất cứ ai và tất cả trong số họ đều gọi tôi là gã hâm hay gã điên. Bạn yên tâm, bạn không ngoại lệ.
          Tôi không trả lời, hai phút sau:
          _Bạn có làm từ thiện không?
          _Không có sức khỏe!
          _Mỗi lần tôi đưa một đứa trẻ lang thang về nhà, số người gọi tôi “hâm” lại tăng lên!
          _Ặc, rãnh nợ vậy, làm gì có ai tốt đến thế?
          _Có, có tôi. Bọn chúng hầu hết bị tâm thần hoặc bị bỏ rơi. Bọn chúng không có mái ấm, cơ nhỡ và vô gia cư. Bọn chúng bị bóc lột, tội lắm!
          Tôi nghĩ gã đang trêu tôi, tôi mỉa mai:
          _Thế chắc chăm sóc một nùi đứa như thế mệt lắm nhỉ?
          _Ừ, mệt!
          _Thế bạn chịu đựng được mấy đứa cùng một lúc?
          _Nhiều nhất là 9, 10 thì tôi phát điên lên.
          _Tôi cũng sắp không chịu đựng được bạn đây, nhảm nhí!
          Chodoi 12 has signed out. Cũng là tôi chấm dứt ngay cuộc nói chuyện vớ vẩn ấy.
          Ngồi một mình buồn, Hùng không online, không biết làm gì, tôi quay sang tìm một chờ đợi khác, và mong là mình sẽ không gặp ai dở hơi giống như tên Chờ đợi 16 kia. Tôi thấy Chờ đợi 731, tôi chủ động:
          _Bạn là nam hay nữ?
          _Nữ
          _Bạn chờ đợi gì thế?
          _Chết!!!
[cực kì ngắn gọn]
Lại một cô ả bị hâm, nhưng lần này tôi không nổi cáu nữa, tôi điềm tĩnh nhắn lại:
_Hết cái chờ rồi àh?
_Àh không, còn chứ, đứng bằng hai chân nữa.
_”Bạn ngồi xe lăn?
_Đúng rồi
_”Xin lỗi, không có ý xúc phạm, bao nhiêu năm rồi?”. Tôi ngạc nhiên.
_Đã 28 năm rồi.
_Thế bạn làm gì trong lúc chờ đợi?
_Làm việc.
_Làm việc ư? Việc gì vậy? Và bằng cách nào?
_Tôi sáng tác nhạc và chơi ghita, bằng ba ngón tay.
[Ngày trước Hùng cũng từng chơi ghita, và hắn lâu lâu lại sáng tác ra vài bài ngẫu hứng mà tôi không bao giờ quên được]. Chợt nhớ lại, tôi hỏi tiếp:
_Bao lâu thì được một bài hoàn chỉnh?
_Cứ một tháng khoảng 4 bài.
_Cho mình nghe thử với.
_Àh, xin lỗi, tôi phải đi nấu cơm, tới giờ rồi. Chờ tôi nhé. Bye.
          Tôi không chờ Chờ đợi 731 mà quay sang gọi điện ngay cho Hùng. Tôi hỏi cậu ấy trước khi quảng cáo trang web kì dị này với tôi, cậu ấy có biết trên đó có những người điên, những gã hâm và đủ thứ người giỏi nói khoác hay không? Như thể đã chuẩn bị tinh thần cho kiểu phản ứng nóng nảy ấy, Hùng liền gửi cho tôi một bài báo…Tôi cau mày: “Lại trò khỉ gì nữa đây?”
Bài báo nói về một thanh niên bị câm dùng nhà của mình làm nơi tạm trú cho những đứa trẻ bị tàn tật, khiếm huyết anh ta tìm thấy trên đường phố. Và địa chỉ website lưu trữ những bài hát với số lượt người nghe lên đến hàng ngàn của một cô gái bị nhiễm HIV sáng tác. Trong một lần tự sát, cô may mắn thoát chết nhưng đã vĩnh viễn mất đi đôi chân. Đôi khi cô muốn chấm dứt mọi thứ và từ bỏ thế gian thêm lần nữa. Nhưng cô đã tìm đến với ghita, mặc dù chỉ có thể gảy được bằng ba ngón tay. Cô chia sẻ đó là cách duy nhất để bản thân tự tìm lại hi vọng mỏng manh dường như đã mất trong cuộc sống của mình.
          Tôi ngồi ngây ra sau khi đọc tất cả những gì cần đọc...
Chapter 08: Người giàu có - có quyển sách.
          Ngay ngày hôm sau, hễ cứ online thì có một chờ đợi nhảy vào nói chuyện hay tán gẫu với tôi. Tôi gặp một người chờ đợi. Nó kể nó đã từng là đứa trẻ nhí nhảnh và vui vẻ. Một hôm, nó cùng với mẹ đi bán hàng rong. Nó vô tình đi lạc, nó hoang mang, rồi oà khóc và chờ mẹ nó đến tìm. Dưới hiên nhà, trong cơn mưa tầm tã, nó phát run lên và rồi nó biết, mẹ nó không bao giờ quay lại tìm nó nữa. Nó bơ vơ và lạc lõng trong nhạt nhoà mưa và lạnh lùng tê tái. Vậy là nó chờ đợi trường kì, chờ đợi suốt 14 năm. Tôi cứ nghĩ rằng nó sẽ nuôi trong mình lòng đố kị và sự ganh ghét đối với tình mẫu tử, thậm chí là lòng thù hận và căm giận đối với người mẹ vô trách nhiệm và nhẫn tâm kia. Thế nhưng nó lại là một nhà thơ. Các bài thơ được đăng trên rất nhiều tạp chí văn nghệ của nó đều nói về mẹ: mẹ và mưa, mẹ của ngày xưa, mẹ hiền, mẹ trong tim con,... Cứ như nó đang sống trong những kỉ niệm, trong những ngày vui có mẹ kề bên vậy. Hoàn cảnh và tấm lòng của nó khiến tôi rưng rưng nước mắt. Nó thật có hiếu và đáng làm người, tôi phục nó vì tôi biết, khi đời thờ ơ với tôi, tôi lạnh nhạt với đời gấp đôi.
          BUZZ!!!
          Chờ đợi 8125: Hi, chào Chờ đợi 12.
          Chờ đợi 12: Chào bạn.
          Chờ đợi 8125: Bạn sẽ hỏi mình chờ gì chứ? Vì đó là điều đầu tiên mà các chờ đợi muốn biết lẫn nhau…
          Chờ đợi 12: Uhm, vậy nói thử đi.
          Chờ đợi 8125: Mình hết yêu một người.
          Chờ đợi 12: Nghe có vẻ khó khăn nhỉ, thế bây giờ bạn làm được điều đó chưa?
          Chờ đợi 8125: Chưa, vì mình nhận ra mình còn yêu anh ấy rất nhiều.
          Chờ đợi 12: Thế sao phải chờ, bạn không có dự định gì àh?
          Chờ đợi 8125: Vì như vậy nên mình mới chờ!    
          Tôi thử ghé blog của Chờ đợi 8125 mà bạn ấy vừa send link qua, bất ngờ với câu status đăng ngay trên tường:
          Lãng mạn quá, có khi lại tự làm khổ mình. Khi mơ mộng là khi người ta hy vọng, mà hy vọng quá nhiều sẽ càng thất vọng thảm hại, cứ sống mãi trong thế giới ngọt ngào đó mà bỏ phí hiện thực…
Biết rõ điều đó lắm chứ, nhưng đã đi quá sâu rồi, trong cái mê cung ngọt ngào này, không tìm được lối ra…
          Có những điều thật khó hiểu. Mà đôi khi cũng không nên hiểu hết mọi chuyện, như vậy sẽ rất khó chịu và bức rức. Chờ đợi 916 là chờ đợi thứ 28 tôi quen được. Chị ấy cũng bị "Rối loạn hệ thần kinh tim" hệt như tôi. Chị ấy hỏi câu hỏi mà hầu như gặp bất cứ chờ đợi nào tôi cũng hỏi: "Bạn làm gì trong lúc chờ đợi?". Biết chị ta không phải tìm lời khuyên, linh cảm mách với tôi như vậy, tôi trả lời:
          _Chat, xem TV và ăn những gì em nuốt được.
          _Bạn đọc sách không?
          _Có, thi thoảng, chỉ để giết thời gian thôi.
          _Tôi gửi qua cho bạn một cuốn nhé?
          _Uki chị.
          Cuốn ebook được đính kèm theo email và gửi qua cho tôi. Nghĩ đến sự nhiệt tình của chị ấy, tôi quyết định đọc thử. Thế rồi câu chuyện về tuổi thơ khốn cùng của một cậu bé làm nghề hái rau ở một miền hẻo lánh thuộc Bắc Chilê và cuộc sống cam go nghèo khó bên người bà bệnh tật đã cuốn hút tôi đến không ngờ. Tôi đọc chăm chú và phát hiện ra nhiều điều, những mảnh đời tuy thiếu thốn nhưng không hề bất hạnh. Đọc xong cuốn sách sau hai tuần, tôi bắt liên lạc với Chờ Đợi 916 xem chị ấy có phần hai của cuốn sách không? Với lối kết thúc như vậy, tôi nghĩ chắc sẽ còn tiếp diễn nữa. Chờ đợi 916 nhắn lại: "Sau khi dịch xong cuốn sách đó, tôi đã chờ xem NXB có phát hành phần hai chưa, nhưng rất tiếc, vẫn không thấy bạn àh"
          Tôi há hốc mồm kinh ngạc, chao ôi, chị ấy là một dịch giả.
          _Làm sao chị có thể quên đi lẻ loi, quên đi cảm giác đau đớn, quên đi ý nghĩ rằng căn bệnh ấy đang gặm nhấm và hành hạ chị từng ngày để làm việc. Làm thế nào chị có đủ sức lực và kiên nhẫn ngồi dịch từng trang sách.
          _731 chỉ với ba ngón tay có thể sáng tác những bài hát được rất nhiều người đánh giá cao, tôi có đủ 10 ngón, cả cái đầu còn nguyên vẹn; miệng tôi có thể nói những gì tôi muốn thay vì bị dằn vặt trong nỗi khổ sở như Chờ Đợi 16. Tất cả chúng ta đều biết chúng ta đang phải chờ đợi điều gì. Đến ngày nay, cuộc sống vẫn là thế! Ai cũng có nghị lực, nếu không, ta sẽ không đủ can đảm để chờ đợi cho đến giây phút này. Tôi tìm đến sách như một người bạn.
          _Em cũng biết tiếng Anh, ba em dạy từ bé.
          _Bạn may mắn hơn tôi nhiều, tôi mồ côi ba mẹ, tôi chỉ có một người thầy duy nhất là sách.
          _Lâu rồi em không nghĩ đến tiếng Anh nữa, em không biết chắc em có cần nó không? Dường như nó đã bị em lãng quên từ lâu. Đôi khi em phải mất khá nhiều thời gian để trả lời cho câu hỏi: "Bạn biết tiếng Anh không?" ấy chứ!
          _"Một ngôn ngữ là một kho báu. Bạn là người giàu có lắm đấy!". 916 quả quyết.
Chapter 09: Ba ; một anh hùng
          Ba tôi hay ăn nhậu - đó là một sự thật hiện hữu. Dù đi dạy nhiều nhưng đối với ông, rượu đồng nghĩa với nỗi sầu. Mỗi lần về nhà, ông đem về những tiếng chửi bới cùng với sự hành hạ thân xác. Cuộc sống thường đưa đẩy con người vào chốn cám dỗ. Ba u sầu có lẽ vì đời còn khổ hạnh. Lúc ấy mẹ phải dắt ba lên phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi nghe âm thanh choang choảng và những tiếng đập ầm đùng vọng ra, xen lẫn cả những tiếng chửi man rợ. Tim tôi rát lên, nước mắt ứa ra và tôi trở nên chán ghét...
          Vài bữa sau, mẹ dắt tôi sang nhà hàng xóm, một người mẹ có đứa con nhỏ. Tôi tá túc ở đây thì sẽ đỡ hơn phải chịu đựng cảnh ở nhà. Vì tôi có thể lên chứng đau tim bất cứ lúc nào. Còn mẹ thì quay về chịu đựng người chồng ấy. Tôi ngoảnh đi, trong đầu ám ảnh những cảnh tượng hãi hùng ấy, mẹ đã phải chịu đựng ba như thế mấy năm rồi? Tôi ghét sự đánh đập, và tôi muốn nghiền nát kẻ nào đã chế ra rượu, ý nghĩ đấy thật điên khùng. Mẹ không nói một câu, chỉ nhìn tôi với ánh mắt nặng trĩu và não nề. Mẹ đã dặn chủ nhà sẽ chăm lo cho tôi, còn mẹ không thể bỏ nhà được, mẹ còn công việc, và mẹ còn phải chờ đợi, chờ ngày ba không còn đánh mẹ trong những cơn say xỉn nữa. Chợt, tôi òa khóc …
          Người hàng xóm của tôi cũng là một người mẹ, một người mẹ khốn khổ. Vừa sinh con thì ba nó mất, quê bà ta ở Đồng Tháp, vì nhà bị lũ quét nên tìm đường lên tận đây để mưu sinh [Có lẽ họ nghĩ khi lên đây, cuộc sống sẽ khấm khá hơn chẳng hạn]. Thế nhưng cái khổ cứ không ngớt ập đến. Đứa con thiếu học – tiếng Việt còn chưa rành rọt lại vướng phải học tiếng Anh. Cái nền giáo dục luôn bị ba tôi phàn nàn vẫn không ngừng dồn ép những đứa trẻ ngây thơ phải tự nhồi nhét hàng đống kiến thức vô tội vạ.Tôi ngồi ngây ra khi chứng kiến trận đòn và tiếng chửi rủa của bà ấy mỗi khi thằng con học không ra ôn, nhất là môn tiếng Anh. Tôi không có tâm trạng nắm bắt thăng trầm của người phụ nữ ấy. Nhưng thấy như vậy tôi cầm lòng không được, vì tôi nhớ đến mẹ, tôi nói vọng vào:
          _Nhóc con, ra đây với chị!
          Người mẹ nghe thế liền ngưng tay, cậu nhóc sưng húp cả mắt chạy vù lại và nép vào lòng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi dỗ dành một đứa nhỏ.
          _Cháu sẽ dạy nó, cháu rất thạo tiếng Anh.
          Người mẹ kém may mắn ấy liền cám ơn tôi ríu rít, cứ như thể tôi là vị cứu tinh của bà ấy vậy. Vì nhà không thể đủ điều kiện cho con đi học thêm hay thuê gia sư, nên tôi gợi ý ngoài tiếng Anh, tôi sẽ kèm cho nó tất cả các môn. Lời nói chắc nịch của tôi khiến bà ta tin không một chút đắn đo, cân nhắc.
          …Hôm sau, lớp học của tôi là một gian phòng cũ nát, được dọn dẹp gọn gàng. hai chiếc ghế cho hai cô trò và ánh đèn nêông trải khắp phòng. Trong khi người mẹ lam lũ ấy đem rau ra chợ bán, tôi bắt đầu buổi dạy. Thằng bé mở sách ra, nhưng mắt nó lại nhìn vào cánh tay khẳng khiu và gầy nhom của tôi. Tôi nạt: “Nhóc! Có muốn bị mẹ đánh nữa hay không?”. Thằng cu giật mình mở to mắt nhìn tôi, cái mỏ chu ra với vẻ sợ sệt, nó đáp lại bằng giọng run run và lí rí trong cổ họng: “Cháu muốn ở bên cô, ở với mẹ, mẹ quất đau lắm!”. Tôi xiết giọng: “Nếu không muốn bị đánh thì ngẩng đầu lên nhìn vào sách, không thì ngày mai no đòn”. Tôi dọa thế có tác dụng ngay. Thằng bé không dám nhìn vào cánh tay tôi nữa. Tôi dạy nó bảng chữ cái, vài câu chào đơn giản và cách giới thiệu tên bằng tiếng Anh. Khi nào nó làm biếng hoặc bướng ngang, tôi lại mang chổi lông gà ra dọa.
          Về sau này, hễ tôi có ý định về nhà thì bà mẹ ấy liền giữ tôi lại. Từ ngày có tôi, thằng bé chịu học hơn lúc trước rất nhiều. Ngay cả khi việc ở lại đây lâu như vậy chỉ tốn thêm một miệng ăn, và với sức lực của tôi thì thậm chí những công việc vặt trong nhà là không thể, bà hàng xóm vẫn nhất quyết đề nghị tôi hãy ở lại. Có thêm tôi, cuộc sống ở nhà đỡ buồn tẻ hơn. Những lúc rãnh rỗi, thằng bé hay quấn quýt lấy tôi. Sau phát hiện thứ nhất, bây giờ tôi phát hiện ra [tôi có năng khiếu], hay tạm gọi là có duyên với con nít. [Dù tôi không có sức chạy nhảy tung tăng như nó]. Tiếng cười của thằng bé làm tôi quên đi những muộn phiền.
          Vậy là hằng ngày, tôi giúp thằng bé đánh vật với tiếng Anh. Trong khi cái tật nghịch ngợm của nó khiến tôi phát bực, thì những cử chỉ ngây ngô của nó lại xoa dịu tôi. Nó đưa khăn cho tôi lau mồ hôi vào những buổi chiều nóng nực. Trong giờ giải lao, thay vì đi tìm những thứ đồ chơi trong nhà, nó lại đến bên tôi và chìa cây quạt ra. Nhìn thằng bé, tôi liên tưởng đến thời thơ ấu của mình, cũng hồn nhiên và đáng yêu như vậy. Nhưng mọi thứ chỉ là “đã từng”, tôi sợ cảm giác phải tiếc nuối…có cái gì đó khó tả…
          Dần dần, tôi không lấy chổi lông gà ra hù dọa nó nữa. Tôi kiên nhẫn cho nó cơ hội tự sửa sai và đợi nó vượt qua khó khăn. Sau gần hai tháng, thằng bé không còn xem môn tiếng Anh là môn học khó nuốt và xa lạ nữa. Điều làm mẹ nó vui nhất chính là nó đã đủ khả năng vào học ở lớp để theo kịp các bạn. Tôi nhìn thằng bé, có cảm giác như nó là một anh hùng … 
Chapter 10: Ba học trò
          Chiều, nắng nhạt trải dài khắp các con phố, gió mát nhè nhẹ khiến lòng người khoan khoái, dễ chịu. Tôi về thăm nhà [nhà bà hàng xóm và nhà tôi chỉ cách nhau vài trăm mét].
          Điều tôi không ngờ là việc giúp thằng Bin hoàn thành chương trình tiếng Anh trong vòng hai tháng để được tiếp tục vào lớp học được truyền miệng khắp trường tiểu học. Không phải ngẫu nhiên mà ba tôi cũng biết chuyện. Tôi vừa đặt chân vào nhà, thay vì lũ nhóc đang loi choi xếp hàg như tôi nghĩ [vì có một số phụ huynh đã đến và đề nghị tôi mở lớp dạy con họ. Nhưng tôi chưa sẵn sàng xem dạy tiếng Anh là một nghề thật sự], mà lần này là...ba đứa học trò to xác cùng với đồng phục của Trung tâm Giáo dục thường xuyên đang đứng ngay cửa nhà. Ba tôi phì phèo điếu thuốc và ngồi trên bộ salon cũ kĩ.
          _Đây là con gái thầy.
          Ba đứa học trò dàn ra và cúi đầu chào tôi. Chúng khép nép nhìn tôi như nhìn một mụ phù thủy hay một con yêu quái giống cái bị còi xương vậy.
          _Cô ấy sẽ giúp các em tống cổ nỗi sợ tiếng Anh.
          _"Ba! Buồn cười thật, con đâu phải là giáo viên...Vả lại ku Bin chỉ mới là một đứa tiểu học". Tôi phân trần
          _Nếu con sợ, con có thể từ chối.
          Tôi không đáp lại, ông đánh trúng ngay vào lòng tự ái vốn có trong tôi. Và tôi coi đây như là một cơ hội hiếm hoi để khẳng định trình độ tiếng Anh của mình...
          ...Hai hôm sau...
          Tôi biến cơn tự ái thành sức mạnh. Tôi đem hết kinh nghiệm và phương pháp học để tống cổ nỗi sợ đang hiện diện trong những học sih trung học chỉ còn chưa đầy mấy tháng nữa phải đối mặt với kì thi tốt nghiệp. Và sự nỗ lực ấy cũng được đền đáp xứng đáng. Ba đứa học trò của ba tôi đều thi đỗ. Nhận được tin này, lòng tôi ngập tràn vui sướng. Tôi mừng quá, định báo tin này cho Hùng nhưng cậu ấy tắt máy di động, online cũng không thấy. Tôi chợt nhớ đến những người bạn chờ đợi...Đã có lúc tôi coi việc dạy tiếng Anh là một niềm đam mê thật sự. Và họ chia vui với tôi, chúc mừng và nể phục sự kiên nhẫn của tôi. Họ thi nhau thuyết phục tôi đăng kí vào Bảng xếp hạng những người chờ đợi giỏi, thể nào tôi cũng có hạng. Đã đến lúc tôi nên làm gì đó cho những người đã-đang-sẽ-cũng-vẫn-còn chờ đợi của trang web. Đã đến lúc tôi thực hiện điều gì đó cho mọi nỗ lực và công sức của tôi.
          Trước khi tên tôi xuất hiện trong Bảng xếp hạng, những người bạn chờ đợi của tôi nói rằng đích thân chủ trang web sẽ gửi email chúc mừng tôi. Và tôi đợi... 
Chapter 11: Đồ đáng ghét!!!
          ...Trưa hôm ấy, tôi mở hòm thư Yahoo! Mail lên...Inbox(1), tôi nhấp vào
From: “Admin
To: “Thaovy_forever”
          "Thay mặt cho những người thực hiện website, tôi, admin của Bangxephangnhungnguoichodoi.com xin trân trọng thông báo rằng: bạn đã chính thức có mặt trong Bảng xếp hạng những người chờ đợi giỏi. Và vị trí bạn đã nỗ lực phấn đấu giành được là vị trí thứ 84, đây là một thứ hạng không hề khiêm tốn đối với một sinh viên như bạn. Không phải số năm chờ đợi làm nên một người chờ đợi giỏi, sống như thế nào trong lúc chờ đợi mới khiến cuộc sống của bạn có ý nghĩa hay không?
          Từ ngày 12/05/2004, bạn bắt đầu cuộc chờ đợi tình yêu của mình trong những dòng kí ức không lối thoát, khi ấy bạn đã khóc rất nhiều. Thời gian trôi qua, đúng vào ngày 08/02/2005, bạn thực sự biết được cảm giác đau đớn tột cùng như thế nào, khi bắt đầu cuộc chờ đợi thứ hai của mình trong sự gặm nhấm của hai chứng bệnh cùng một lúc. Và bạn đã đợi trong cô đơn, lạc lõng, chán chường. Bạn nói rằng nếu số phận đã muốn giam bạn trong một thế giới chỉ có nỗi đau, bạn ước gì bạn chết đi để được giải thoát hoặc mất hết trí nhớ để không phải nghĩ ngợi gì cả. Qua ngày chờ đợi thứ 980 của bạn, bạn đã khụy xuống vì kiệt sức. Bạn đã vò nát món quà sinh nhật là một ngôi sao bằng giấy to đùng và ném chiếc lọ thủy tinh vào cửa khi không thể chịu được người ba nghiện ngập hành hạ gia đình bạn. Vào ngày mà sự chờ đợi của bạn đã tròn 4 năm, bạn gửi email đến người bạn thân của mình với nội dung chỉ vỏn vẹn có hai chữ "TV". Người bạn ấy chưa hề nhắc đến bức thư đó, cũng không hề thắc mắc với bạn về nó. Nhưng anh ta tin chắc rằng hai chữ cái kia là viết tắt của hai chữ "Tuyệt vọng". Người bạn ấy không nói gì, anh ấy im lặng đến mức cần thiết nhất để dành cho bạn những khoảng lặng trong tâm hồn. Người bạn ấy đã làm tất cả những gì có thể để ngăn không cho sự "tuyệt vọng" can dự vào cuộc đời bạn. Ngay cả khi bạn tỏ vẻ giận dữ và nổi cáu với Bảng xếp hạng kia, anh ta vẫn muốn chọc bạn cười bằng một email đáp lại sự đề nghị “xóa sổ website” của bạn. Không phải anh ta nổi hứng chọc ghẹo bạn, anh ta muốn cho bạn thấy một điều rằng, chỉ bản thân bạn mới có thể làm cho sự tuyệt vọng tránh xa bạn mãi mãi. Và trên thế giới này, bạn nên nhớ - bạn không hề và chưa hề cô đơn. Sẽ có những yêu thương luôn âm thầm ở bên bạn. Cuối cùng, tôi, xin chúc mừng bạn, xin gửi tặng bạn một món quà quí giá mà người bạn thân ấy đã từng trao cho bạn rất nhiều ... đó là một nụ cười :) ^^
          Vừa đọc bức thư xong, hai dòng nước mắt cứ tuôn ra, lịm đắng cả đôi môi. Tôi bật khóc trong thinh lặng, tay tôi nắm chặt lại, và tim đập rộn ràng, đó là cảm giác lần đầu tiên tôi có được. Tôi khóc không phải vì hình bóng anh hiện lên trong tâm trí như trước đây. Tôi khóc vì chợt nhớ đến nụ cười của Hùng. Và tôi biết chủ trang web chính là Lê Hùng, người bạn đã chờ đợi cùng tôi suốt chừng ấy năm. Nếu Hùng xuất hiện ngay bây giờ, tôi muốn lao đến và ôm chặt lấy cậu ấy, một yêu thương đã rất gần mà tôi không hề hay biết. Nước mắt cứ rơi, tôi rưng rưng trong biết bao cảm xúc và nỗi niềm, rồi tôi nghĩ...Đến một ngày...
          ...Hôm ấy tôi đã có thể đi xe đạp trở lại, da vẻ trở nên hồng hào hơn, và dạo này tôi rất hay [thích] cười, [theo như lời của "ai kia", cười lên rồi mọi chuyện sẽ qua đi]...
          Con hẻm về đêm vắng tanh, chỉ có ánh trăng trải khắp mọi ngóc ngách của những khu nhà chạy dọc khắp phố. Tôi đang đạp xe trên lối đường mòn dẫn vào xóm. Tiếng đá sỏi văng tứ tung cùng những âm thanh về đêm khiến đầu óc tôi nhẹ tâng. Gió mát vi vu hòa theo tiếng radio chập chờn ở đâu đó khiến không gian như một bản hòa ca trầm lắng ấm áp. Bất chợt tôi nghe thấy tiếng cót két ở phía sau,... từ đằng xa,... và ngày càng rõ hơn. Là ... là tiếng xe đạp, đúng rồi! Nhanh như vút, chiếc xe lao ngang qua, rồi dừng lại ngay trước mặt tôi khiến tôi hết hồn. Tim tôi giật thót lên khi thấy người đứng trước mặt tôi chính là Hùng, đúng là Hùng rồi! Vậy mà cậu ấy bảo phải chuyển công tác xuống thành phố. Tôi xuống xe trong bất ngờ và ngỡ ngàng. Thậm chí không thể thốt lên được lời nào. Hùng bước lại gần tôi...nhờ ánh trăng, tôi thấy rõ khuôn mặt cậu ấy, khuôn mặt với nụ cười đã mang lại hơi ấm cho trái tim tưởng chừng như vô cảm của tôi. Ước gì tôi có thể chạm vào...Đôi mắt ấy sáng lấp lánh và trìu mến, tim tôi bỗng đập loạn nhịp.
          _Gì mà nhìn tớ dữ vậy?. Hùng nhìn tôi.
          _”Sao…sao…cậu lại ở đây…chẳng phải là…đã đi thành phố rồi sao?”. Tôi ấp úng.
          _Àh, tớ còn một chuyện phải làm, quan trọng lắm!
          _Có chuyện gì sao?
          _”Ê con nhỏ Vy kia, xuống xe để tui dằn mặt cái coi”. Hùng phì cười.
          Tôi đánh nhẹ vào hắn: “Đồ đáng ghét!”.
          Bất ngờ cậu ấy ôm và ghì chặt lấy tôi…
          Tôi...
[To be continue]
          P/S: Kết thúc tại đây nhé? Được chưa? ^^. Bạn hoàn toàn có thể gán cho câu chuyện này một kết thúc khác, một kết thúc theo ý bạn chẳng hạn.
                       Bạn có thắc mắc những câu in nghiêng hay Được tô đậm lên ẩn chứa điều gì không? Hay bạn có tưởng tượng ra một kết thúc nào đó hay và thú vị hơn không? Send ngay cho tôi nhé ^^.
            Đối với riêng bạn, chờ đợi là gì, là như thế nào và ra sao? Bạn đã từng là một chờ đợi bao giờ chưa? Và con số bạn sẽ gắn theo Chờ đợi đó là số mấy? Sẽ còn có nhiều người rất muốn biết đó. Thực ra tôi đã rút ngắn câu chuyện này đi [hết mức có thể]. Sẽ còn rất nhiều diễn biến hấp dẫn và phức tạp khác mà bạn muốn tìm hiểu. Thậm chí tôi đã viết phần hai của câu chuyện này trước khi viết How much for Waiting? nữa đấy!
 Kí tên cái rộp và đóng dấu cái cộp
Tôi

2 nhận xét:

  1. Theo mình thì kết thúc tại đây là okie rồi. Kết thúc này có thể gọi là kết thúc mở, nhưng cũng mang nét gì đó của "happy ending". Kết thúc mở để mọi người cho trí tưởng tượng của mình được tự do và kết thúc theo cách mình mong muốn nhất. Đôi khi, việc gì quá rõ ràng, minh bạch cũng chẳng phải là hay...
    Cuộc sống luôn biến chuyển từng ngày. Hãy cứ hết mình ở giây phút hiện tại ^^

    Trả lờiXóa